

Tận mắt nhìn thấy những anh em cùng cảnh trước đây “thân tàn ma dại” mà giờ đi đứng chững chạc, ăn nói lễ độ, béo tốt hồng hào, ân cần chăm sóc người khác… bà Vũ Thị Lập cảm thấy mình như “chết đuối vớ được cọc”.
Bà chủ động đến Trung tâm cơ đốc Đời sống mới để tìm hiểu. Đây là Trung tâm thuộc Hội Thánh Phúc âm Toàn vẹn Việt Nam, đã được Ban Tôn giáo Chính phủ cấp giấy phép sinh hoạt tôn giáo. Trung tâm cơ đốc Đời sống mới cũng đã được UBND xã Hòa Thạch (huyện Quốc Oai, Hà Nội) cấp giấy chứng nhận sinh hoạt tôn giáo.
Chốn bình yên của những mảnh đời lầm lạc
Ấn tượng đầu tiên với bà Lập khi lên Trung tâm là một khu nhà tuềnh toàng, nghèo nàn, đơn sơ. Trung tâm không có bảo vệ, cổng lúc nào cũng mở và tường rào không có dây thép gai hay mảnh thủy tinh cắm lên để ngăn người nghiện vượt rào, trốn về. Bà thầm nghĩ, điều kiện ăn ở, sinh hoạt như thế này thì làm sao mà cứu được người (?).

Nhưng tới khi tiếp xúc với những anh em đang ở Trung tâm, bà Lập thấy họ chân tình, cởi mở và đặc biệt là rất quan tâm chăm sóc, vui vẻ, yêu thương nhau như trong một nhà. Những người đã chiến thắng được ma túy tình nguyện ở lại để giúp đỡ, đồng cảm và gây dựng niềm tin với những người đến sau.
Chẳng họ hàng thân thích, cũng chẳng mối quan hệ bạn bè quen biết trước đó, người lạ cũng như người quen… những anh em ở đây đều xắn tay áo lên chăm sóc, xoa bóp, giặt giũ và giúp đỡ những anh em không tự vệ sinh cá nhân được.
Anh em ở Trung tâm chân tình, cởi mở và đặc biệt là rất quan tâm chăm sóc, vui vẻ, yêu thương nhau như trong một nhà
Hàng ngày, anh em tại Trung tâm lập thời gian biểu sinh hoạt có giờ giấc khoa học, tập luyện thể thao, luyện tập các bài học về kỹ năng sống, đọc và nghe theo lời răn dạy của Chúa để nhận thức lỗi lầm trước đây của mình, sống tốt đời đẹp đạo, tự giác thay đổi để trở thành người lương thiện, dứt bỏ ma túy.
Qua lời dạy trong Kinh Thánh, anh em đi trước giúp anh em đi sau hiểu và nhận ra được ý nghĩa của cuộc sống, đạo lý làm người, kinh nghiệm đối mặt với những tệ nạn xã hội. Họ dùng sự chân thành để cảm hóa, chăm sóc, nâng giấc cho anh em đi sau, khơi gợi hy vọng sống của mỗi người còn đang “lầm đường lạc lối”, sống một cuộc sống bình an, phước hạnh.
Bằng mô hình này, những người đi sau thấy được sự thành công của người đi trước, để vững tin vào con đường phía trước. Bản thân những anh em đi trước, dù đã khỏe mạnh và quên đi những cám dỗ của ma túy, nhưng khi nhìn lại những anh em hiện tại, họ như được nhắc lại cảnh tàn tạ của mình trước đây mà thêm ý chí quyết tâm đoạn tuyệt hoàn toàn với ma túy.




Mong muốn con mình cũng sẽ được cứu sống và đổi thay, bà Lập quyết tâm đưa Nguyễn Việt Dũng lên Trung tâm để học tập, rèn luyện.
Dũng nhớ lại: “Mặc dù đã được nghe mẹ kể nhưng tôi vẫn bất ngờ bởi sự nồng hậu của anh em nơi đây. Tôi thấy nhiều anh em tốt với mình quá, còn tốt hơn cả những người thân của mình. Tôi tự hỏi, tại sao mình bị nhiễm HIV như thế này, mà người ta lại sẵn sàng đến giúp đỡ, chăm sóc, động viên mình.
Tìm hiểu kỹ thì tôi được biết, những anh em này trước khi lên Trung tâm, họ cũng giống như tôi và họ cũng được những người đi trước chăm sóc họ như vậy. Và bây giờ, khi đã thành công, như để cảm ơn Chúa, trả ơn đời, họ tình nguyện ở lại để giúp đỡ những người mới như tôi”.
Hành trình trở lại làm người
Ngày mới lên Trung tâm, căn bệnh HIV của Dũng đang ở giai đoạn cuối, bệnh cơ hội khi đó là lao màng não bắt đầu phát tác làm Dũng bị liệt hai chân. Không tự phục vụ được bản thân, Dũng phải nhờ anh em giúp đỡ vệ sinh cá nhân, tắm rửa, tiêm thuốc điều trị lao màng não theo phác đồ của bệnh viện… Dần dần, Dũng tự phục hồi được, tự đánh răng rửa mặt, tự đi lại, ăn ngon miệng, ngủ đủ giấc, tăng cân.
Chính tình yêu, sự tốt lành nơi đây đã giải thoát cho tôi khỏi “bóng ma” heroin, cho tôi trở lại làm người!
Nguyễn Việt Dũng
“Chính tình yêu, sự tốt lành nơi đây đã giải thoát cho tôi khỏi “bóng ma” heroin, cho tôi trở lại làm người!” – Mắt Dũng rạng ngời niềm vui.
Bị nhiễm HIV cùng thời điểm giống Dũng, Hoàng Việt Anh lên Trung tâm cơ đốc Đời sống mới với tình trạng đi phải có người dìu, nằm yên một góc giường trong 6 tháng, bị nấm ăn toàn thân, cổ nổi nhiều hạch, mặt và chân tay bị phù, tích nước, bị áp-xe nách, lao phổi kháng thuốc… Sức khỏe kiệt quệ như vậy khiến Việt Anh buông xuôi và chỉ chờ đến ngày “ra đi”.

Mặc dù đã nhiều năm chăm sóc người bị nhiễm HIV, nhưng anh em Trung tâm chưa bao giờ chứng kiến một người giai đoạn cuối HIV trong tình trạng nặng như vậy.
Nguyễn Việt Dũng miêu tả: “Hồi đó, anh em chúng tôi thường trêu Việt Anh là đi kiểu một bước tiến, hai bước lùi, sức khỏe rất yếu. Việt Anh chỉ nằm một chỗ, không đủ sức rời khỏi góc giường đó. Nấm ăn khắp người Việt Anh và vảy nấm rơi đầy giường. Việt Anh bị nặng như vậy nhưng anh em vẫn quyết tâm giúp sức, mỗi người một việc: mang thức ăn đến giường cho ăn, vệ sinh cá nhân, dìu tập đi… Hàng ngày chúng tôi còn cùng nhau cầu nguyện, xin Chúa phục hồi giúp cho Việt Anh”.
Và rồi, không phụ tấm lòng chân tình, sức khỏe của Việt Anh dần dần được ổn định, tự đi lại được, phẫu thuật hạch cổ thành công, da hết nấm, các căn bệnh dần được kiểm soát và trở lại bình thường.
Mỗi người khi lên Trung tâm lại có những vấn đề nan giải khác nhau. Dũng và Việt Anh thì phải đối mặt với tình trạng sức khỏe yếu, anh Tạ Phú Cường và Nguyễn Xuân Thành thì phải “chiến đấu” với “thói” đòi về nhà liên tục khi “nỗi nhớ” ma túy trỗi dậy.





Không được cho về thì tự bỏ về, trốn về. Anh Tạ Phú Cường “quá tam ba bận” bỏ về thì Nguyễn Xuân Thành có tới gần 30 lần trốn về. Thành trốn nhiều đễn nỗi anh em đặt cho Thành biệt danh là Thành “trốn”.
Nghiện ma túy đá nên khi mới lên Trung tâm, Thành vẫn luôn bị ảo giác. Lúc nào cũng tìm cách tự hủy hoại mình và cảm thấy có người săn đuổi mình nên thường xuyên tìm cách trốn khỏi Trung tâm. Lần thì trèo tường, lần thì dỡ ngói trèo lên mái, lần thì tranh thủ buổi trưa lẻn ra khỏi Trung tâm… nhưng sau đó Thành lại đều được gia đình tìm cách đưa trở lại Trung tâm.
Thành thở dài, ngao ngán: “Tôi nhớ nhất lần cuối cùng là vào Tết năm 2016, khi nhìn thấy cảnh gia đình người khác ăn Tết đầm ấm đầy đủ vợ chồng, con cái, còn mình thì lang thang ngoài đường, cầu bơ cầu bất, gia đình thì tan hoang.
Tôi thấy con gái của mình quá khốn khổ và bất hạnh. Khi đó, trong đầu tôi lóe lên suy nghĩ là chỉ có lên Trung tâm thì tôi mới dứt bỏ hoàn toàn ma túy. Và tôi quyết định đi bộ từ phường Kim Giang (quận Thanh Xuân, Hà Nội) lên Trung tâm ngay trong đêm hôm đó. Tôi muốn được làm người và muốn từ bỏ ma túy. Tôi đã thành công và ở lại đây đến tận bây giờ”.
Chứng kiến sự trưởng thành của những đứa con nghiện ngập của mình, những người mẹ như vỡ òa trong hạnh phúc tưởng chừng như không bao giờ có được. Nếu như trước đây, bà Vũ Thị Lập không dám gặp ai, thì nay mọi thứ đã khác với bà.
“Tôi vui lắm, mừng lắm. Khi em Dũng thay đổi thì cả gia đình tôi được hồi sinh. Giờ thì đi đâu tôi cũng muốn khoe với mọi người rằng con mình đã thoát khỏi bóng tối của ma túy. Tôi khoe như vậy với mong muốn những mảnh đời như con của tôi cũng được thay đổi, cũng được giải thoát” – bà Lập phấn khởi nói, khuôn mặt bà bừng sáng với nụ cười viên mãn, rạng rỡ.